ĐỌC
TO NGHE CHUNG
Truyện
ngắn: “Dù Thầy không phải là cha”
Trích
trong cuốn sách “Chuyện về thầy cô và bạn bè”
Xin chào tất cả
các bạn! Mình tên là Đoàn
Ngọc Thanh Hằng. Học sinh lớp 8/4. Mình có biết câu thơ như thế này:
“Có một nghề
bụi phấn dính đầy tay
Người ta bảo đó là nghề trong sạch
nhất
Có một nghề không trồng hoa cho đất
Mà nở cho đời những đóa hoa thơm.”
Các bạn có biết câu thơ trên nói về nghề gì không?
À, Đúng rồi. Chính là nghề giáo viên.
Hòa trong không khí hân hoan hướng về kỷ niệm 40 năm Ngày nhà giáo VN 20/11 ngày mà cả xã hội trân trọng, tôn vinh công lao cao cả đối với Nhà giáo. Thư viện xin giới thiệu tới các bạn cuốn sách “Chuyện về thầy cô và bạn bè” của tác giả Nguyễn Viên Như biên soạn, được nhà xuất bản Thế giới và công ty Văn hóa Đinh Tị ấn hành năm 2015.

Cuốn sách nhỏ mình đang cầm trên tay gồm 39 câu chuyện, đó là những tâm sự thắp sáng ký ức sống động, đẹp đẽ về những người thầy, người cô của riêng mỗi chúng ta như: Xin cô tha lỗi, Lời thầy dạy, Lớp học về lòng trắc ẩn, Bài học của thầy Mỹ thuật, Đôi tay cô…Một trong những câu chuyện mình thấy rất hay và ấn tượng trong cuốn sách đó là truyện ngắn “Dù thầy không phải là cha”.
Sau đây mình sẽ đọc to và các bạn cùng nghe chung câu chuyện này nhé!
Các bạn chú ý lắng nghe và sau đó trả lời câu hỏi để nhận quà nhé
…..
Hồi đó tôi chỉ là cậu bé 6 tuổi sống cùng cha mẹ ở Los Angeles. Cha tôi là thầy giáo, ông dạy môn văn tại một trường trung học.
Một buổi chiều cha trở về, mặt đầy phiền muộn. Ngồi vào bàn ăn ông chẳng nói lấy một câu, mẹ lựa lời hỏi: “Ở trường xảy ra chuyện à?”. Trầm ngâm một lúc, ông khẽ trả lời: “Cậu David ở lớp anh bị bắt vì mang cocain vào trường… Trước kia nó là một đứa ngoan, tại sao nay lại đổ đốn như vậy…”.
(Cocain là một chất kích thích mạnh, gây nghiện được sử dụng như một loại thuốc giải trí rất có hại cho sức khỏe)
Ghen tị vì bị người khác chia sẻ tình cảm nên tôi đã thốt ra một câu mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn hổ thẹn: “Anh ấy đâu phải là con của bố mà bố rầu rĩ thế?”. Ông quay sang nhìn tôi, ánh mắt thật nghiêm khắc: “Con không được nói như vậy… Bố thấy bất lực vì không làm tốt vai trò của mình, những điều tốt lành từ chữ nghĩa văn chương bố truyền thụ cho học sinh đã không có tác dụng…”.
Rồi giọng ông trầm xuống như tự nói với bản thân: “David không còn mẹ, bố nó làm việc ở nước ngoài nên thỉnh thoảng mới ghé thăm con, nó thiếu tình thương… Năm nay là năm học cuối, không ai bảo lãnh, nó nguy mất…”. Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy ông đã đi rồi. Mẹ bảo: “Bố đến đồn cảnh sát”.
Năm năm sau cha bị tai nạn giao thông, ông ra đi không một lời trăn trối. Trong đám tang của ông có một người thanh niên lạ mặc bộ vest đen lịch sự. Anh nói lời chia buồn và tự giới thiệu với mẹ: “Em là David, học trò cũ của thầy George, em vừa từ New York bay về”. Tôi còn được biết David tốt nghiệp MIT hạng ưu và được tuyển dụng vào một công ty viễn thông lớn.
Năm 16 tuổi tôi học nội trú xa nhà. Mẹ đã đi bước nữa, dù bà rất thương yêu và chu tất cho tôi nhưng giữa tôi và mẹ vẫn có một khoảng cách. Ở trường cô giáo dạy toán Annie là người tôi yêu mến nhất, đằng sau những dãy số khô khan được cô viết bằng phấn trắng trên bảng là một tấm lòng rộng mở, cô dành cho tôi nhiều tình cảm tốt đẹp.
Tuổi sắp trưởng thành đôi khi thật ngông dại. Vì a dua và muốn chứng tỏ bản thân nên tôi tập tành hút hít. Một lần cùng hai đứa bạn trốn khỏi trường và chui vào một khách sạn rẻ tiền, chúng tôi bị cảnh sát bắt giữ khi đang phê thuốc.
Ngay tối hôm ấy các bạn được cha mẹ bảo lãnh. Tôi không muốn gọi điện cho mẹ, bà còn có một gia đình để lo. Chợt nghĩ đến chuyện của David ngày trước, lòng xốn xang khó tả, tôi ước bố vẫn sống ở trên đời. Ngày mai khi ánh bình minh tỏa sáng, ai sẽ đến đón tôi trở về? Nước mắt giàn giụa khi tôi nghĩ người ấy sẽ là cô Annie…
Bài học rút ra từ câu chuyện? (Hỏi các bạn trả lời)
- Cho dù Thầy giáo không phải là cha nhưng Thầy luôn dành tình yêu thương quan tâm của mình đối với cậu học trò.
- David từ
một người đổ đốn, được sự bảo lãnh của Thầy giáo đã phấn đấu trở thành
người tài giỏi và thành đạt. Khi thành đạt thì vẫn không quên công ơn
của Thầy đã giúp đỡ mình vượt qua hoàn cảnh khó khăn nhất.
- Chúng ta
không nên ganh tỵ với người khác và cần học tập tấm gương biết vượt qua
khó khăn tránh xa những tệ nạn xấu để trở thành người có ích cho xã hội.
Cuốn sách này hiện có ở thư viện trường. Trong cuốn sách còn có rất nhiều các câu chuyện hay và thú vị, các bạn hãy cùng tìm đọc nhé!







